Au: Zhi
Pairing: JongKey
Rating: T
*pink* :)))
Từ sau ngày hôm đó, Kibum không ra chỗ gốc cây sau trường nữa. Jonghyun cầm hai hộp sữa táo thở dài, thả mình xuống làn cỏ xanh mướt. Có lẽ là do anh đã quá nóng vội, vừa mới nhận ra cậu đã nhào lên người như thế. Không khéo lại như lời Minho nói thật, vội vàng quá lại dọa cho con người ta sợ chết khiếp đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh đúng là may mắn thật, tưởng chừng như không thể gặp lại Kibum, nhưng cuối cùng cậu lại xuất hiện, ngay bên cạnh, còn là bạn học, hôm nào cũng chạy loanh quanh anh, hệt như ngày xưa vậy. Như thế, có được gọi là duyên số không nhỉ?
Jonghyun nằm suy nghĩ một hồi, rồi lại tủm tỉm cười. Kibum lớn lên quả nhiên rất đẹp, vượt ngoài tưởng tượng của anh. Đem ra so với các bạn nữ trong lớp thì hơi có lỗi, nhưng sự thật là nếu nói về nhan sắc không thì cậu ăn đứt cả người được cho là hoa khôi của lớp. Không những thế, Kibum còn được lòng tất cả mọi người nhờ sự đáng yêu, hay giúp đỡ các bạn, gặp ai cậu cũng cười. Và Jonghyun rất không thích điều này, cậu cười đẹp, mỗi lần cậu cười với người khác, anh lại có suy nghĩ ích kỉ chỉ muốn đem về nhốt, để cậu cười cho mình anh ngắm thôi.
Ôi trời~~ Không lẽ, anh cảm nắng cậu thật rồi ư?
Mà khoan đã, Kibum bảo với anh là cậu có người yêu rồi. Sực nhớ ra đều này, tim Jonghyun chợt hẫng một nhịp.
_Jonghyun!
Giật mình, Jonghyun mở mắt thì thấy Kibum đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Anh hơi ngạc nhiên, xong lại cảm thấy rất vui.
_Tưởng cậu không đến luôn chứ.
_Hứ, nghĩ tôi nhỏ nhen, giận ba chuyện vớ vẩn ấy à?
_Ha~ không có.
Với tay lấy hộp sữa táo, Kibum uống ngon lành, biết rõ là anh mua cho cậu. Kibum thích loại sữa này, vì thế anh hay nhường cho cậu, lần nào mua hai hộp cậu cũng là người uống hết cả hai.
_Ngày mai đưa tôi về nhà anh đi.
Jonghyun ngỡ ngàng trước câu nói không đầu không đuôi của Kibum.
_Hả? Gì nhanh thế? Hỏi cưới à? Về nhà tôi làm gì?
_Thần kinh! Ý tôi là về quê nhà anh ấy, anh cùng quê với tôi, theo anh về tốt hơn chứ tôi đâu có biết đường.
_À~ ra thế…Nhưng mà, sao lại biết tôi cùng quê với cậu? – Jonghyun dò hỏi.
_Thông tin trong danh sách lớp. – Kibum trả lời, ngậm hộp sữa táo suy nghĩ mông lung, ánh mắt thoáng buồn. – Tôi muốn tìm một người…
Câu nói của Kibum hòa vào trong gió khiến Jonghyun không thể nghe rõ, anh cũng không mấy bận tâm.
_ Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đi.
—-
Đến cuối tuần, như đã hứa, Jonhyun đưa Kibum cùng về. Đường về nhà mất những ba tiếng ngồi xe, tưởng chừng như Jonhyun sẽ ngủ quay cho tới lúc tàu dừng. Nhưng không, lần này đến chớp mắt anh cũng không dám. Vì Kibum, cứ hở ra một tí thì lại đòi thò đầu ra cửa sổ ngắm cảnh chụp hình, chẳng biết có đẹp đẽ gì không nhưng mỗi lần cậu chui ra như thế anh lại đánh thót tim. Cứ như trông trẻ.
_Tới rồi.
_Đi nhanh nhanh nào.
Vừa hối, Kibum vừa lon ton đeo balo chạy nhanh xuống khỏi tàu. Jonghyun nhìn theo thầm thán phục, ngồi tàu lâu như thế mà vẫn chẳng hề hấn gì, lại còn bay nhảy như chim thế kia. Chẳng bù cho anh mấy lần đầu đi tàu đã say lên say xuống, nôn thốc nôn tháo.
Dẫn Kibum đi dạo lòng vòng, vừa đi anh vừa chỉ trỏ các đường, hi vọng gợi lại được cho cậu, và quan trọng hơn là lỡ cậu lạc thì còn biết đường nào ngõ nào mà về. Kibum theo Jonghyun được một đoạn thì đột nhiên dừng lại.
_Sao thế? – Jonghyun hỏi.
_Chờ một chút, tôi nhớ ra rồi. Đây là trường mẫu giáo của tôi.
Kibum đứng ngẩn ngơ trước cổng trường mẫu giáo, trường vẫn giữ cái tên cũ, có được sửa sang lại nhiều, nhưng những thứ đặc trưng thì vẫn còn đó. Jonghyun cũng đứng nhìn ngắm, bao nhiêu kỉ niệm theo đó cũng ùa về, anh lén nhìn Kibum, thành thật lên tiếng.
_Kibum này, thực ra tôi…..Ê!! Đừng có trèo hàng rào!!
Quay đi quay lại đã không thấy Kibum đâu, cậu nhanh như chớp đã nhảy được vào chiếc hàng rào thấp tè, chỉ bằng độ cao của con nít.
Jonghyun bất lực đưa tay lên xoa trán. Đi theo cậu bằng đường cổng chính, anh mà nhảy theo cậu lỡ té thì quê lắm, chịu khó đi vòng một chút lại an toàn hơn.
Kibum đi quanh trường ồ à lên mấy tiếng rồi thỉnh thoảng lại đưa máy ảnh đeo trên cổ lên chụp. Đi một lúc thì đến một chiếc cầu trượt cũ đã được sơn mới, cậu dừng lại, đứng ngắm nhìn nó một hồi thật lâu. Jonghyun thấy lạ, đắn đo một hồi rồi cất tiếng hỏi.
_Nhớ lại chuyện gì à?
_Ừm~ cách đây hơn mười năm rồi…
_Lâu vậy rồi à?
_Ừ, tình đầu của tôi, đã từng ở đây… – Kibum bắt đầu kể lể.
_…
Jonghyun không nói, vẫn im lặng lắng nghe.
_Anh đoán xem…người ta có còn chờ tôi không? – Nói ra câu này, Kibum như tự hỏi chính mình, biết là sẽ chẳng có câu trả lời, chỉ thấy sống mũi cậu bắt đầu cay cay.
_Còn chứ.
Kibum cười nhạt, định quay lại bảo Jonghyun không cần an ủi cậu thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn cậu, bị bất ngờ, Kibum nhất thời không kịp phản ứng.
Jonghyun không nói không rằng, tiến lại gần cậu, Kibum bị ánh mắt ấy làm cho mê mẩn, toàn thân cứng đờ. Cho đến khi cậu bị anh dồn vào sát cầu trượt, cảm giác lạnh buốt khi chạm phải thành trượt mới khiến cậu tỉnh ra. Kibum vội lên tiếng.
_Này, anh làm gì đấy, chẳng phải tôi đã nói, tôi có người thương rồi mà.
Jonghyun không quan tâm, càng ngày càng tiến sát lại.
_Dừng…dừng lại, anh làm sao thế…
_…
_Jong…Jonghyun…?
_Phải rồi, em thương người ta, thương từ lúc mới ba tuổi, chưa nói được bao nhiêu câu đã đòi cưới…Chưa để cho người ta nói câu đồng ý đã bỏ đi mất rồi, giỏi lắm. Bummie, em định chịu trách nhiệm thế nào đây?
Nói đến đây, mặt anh chỉ còn cách cậu vài cm, Kibum lắp bắp, đôi mắt nhỏ bắt đầu rưng rưng.
_H…Hyunnie?
_Anh đây.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng vừa cất lên, Kibum chỉ muốn òa khóc. Cậu ôm chặt lấy anh, nước mắt bắt đầu tuôn. Là anh thật rồi, cậu đã thực sự không nhận ra, hoặc là cậu không thể tưởng tượng nổi sẽ được gặp lại anh thêm lần nữa. Kibum bắt đầu khóc to.
_Nào nào, ngoan. Gặp lại anh rồi, sao em khóc nghe có vẻ bất hạnh thế? – Anh vỗ vỗ lưng cậu.
Kibum nín khóc thật nhanh, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
_Dễ dụ thật. – Jonghyun véo má cậu.
_Anh bảo gì?
_À ý anh là em đáng yêu, đáng yêu~
Nói rồi, Jonghyun từ từ đặt lên môi cậu một nụ hôn, thật nhẹ, có lẽ là do môi Kibum mềm, nên anh có cảm giác mình phải thật cẩn thận, chỉ cần mạnh bạo một chút sẽ làm tổn thương ngay. Nhắm mắt tận hưởng hương vị ngọt ngào ấy, tâm trí cả hai như rơi vào miên man, không còn quan tâm chuyện gì xung quanh. Đến khi Kibum hết hơi, cậu đẩy nhẹ anh ra.
_Bummie~
_Huh?
Sau bao nhiêu năm, lời cầu hôn non nớt của Bummie tưởng chừng như chỉ là lời nói đùa, lời nói linh tinh chẳng ai tin của một đứa con nít lên ba, giờ đây lại hiện lên thật rõ trong tâm trí. Jonghyun nhìn Kibum thật dịu dàng, anh gật gật đầu.
_Anh muốn cưới em.
End.